āi wángsūn
《哀王孫》
táng dù fǔ
唐 杜甫
cháng ān chéng tóu tóu bái wū, yè fēi yán qiū mén shàng hū.
長安城頭頭白烏,夜飛延秋門上呼。
yòu xiàng rén jiāzhuó dà wū,wū dǐ dá guān zǒu bì hú.
又向人家啄大屋,屋底達官走避胡。
jīn biān duàn zhé jiǔ mǎ sǐ, gǔ ròu bù dé tóng chí qū.
金鞭斷折九馬死,骨肉不得同馳驅。
yāo xià bǎojué qīng shān hú, kě lián wáng sūn qì lù yú
腰下寶玦青珊瑚,可憐王孫泣路隅。
wèn zhī bù kěn dào xìng míng, dàn dào kùn kǔ qǐ wéi nú.
問之不肯道姓名,但道困苦乞為奴。
yǐ jīng bǎi rìcuàn jīng jí, shēn shàng wú yǒu wán jī fū.
已經百日竄荊棘,身上無有完肌膚。
gāo dì zǐsūn jìn lóng zhǔn, lóng zhǒng zì yǔ cháng rén shū.
高帝子孫盡隆準,龍種自與常人殊。
chái láng zài yě lóng zài yě, wángsūn shàn bǎo qiān jīn qū.
豺狼在邑龍在野,王孫善保千金軀。
bù gǎn cháng yǔ línjiāo qú, qiě wéi wáng sūn lì sī xū.
不敢長語臨交衢,且為王孫立斯須。
zuó yè dōng fēng chuīxuè xīng, dōng lái tuó tuó mǎn jiù dū.
昨夜東風吹血腥,東來橐駝滿舊都。
shuò fāng jiàn ér hǎoshēn shǒu, xī hé yǒng ruì jīn hé yú.
朔方健兒好身手,昔何勇銳今何愚。
qiè wén tiān zǐ yǐ chuán wèi, shèng dé běi fú nán chán yú.
竊聞天子已傳位,聖德北服南單於。
huā ménlí miàn qǐng xuě chǐ, shèn wù chū kǒu tā rén jū.
花門剺面請雪恥,慎勿出口他人狙。
āi zāi wáng sūn shèn wù shū, wǔ líng jiā qì wú shí wú.
哀哉王孫慎勿疏,五陵佳氣無時無。